Cho ngày tận thế
Vật vã mãi với đống tài liệu cho buổi thi ngày
mai vẫn chữa xong. Bây giờ là 4 giờ sang. Vẫn hoảng khi xem dự báo thời tiết
trong tuần tới nhiệt độ ở Moscow vẫn cứ đều đều dưới 20. Bắt đầu thấy sợ cái mùa
đông nước Nga rồi. Mọi năm vẫn chừng cái áo khoác đó, năm nay không chịu nổi,
phải độn them bao nhiêu là thứ khác nữa. Áo sơ mi, bên ngoài một cái áo len, một
cái áo khoác, bên ngoài cùng một cái áo khoác mùa đông, mũ len, gang tay, hai cái
quần tất, một cái khan bên trong che cổ, một cái khan quàng nữa bên ngoài để kéo
lên che mũi. Vậy đó, người cứ như cái thùng phi di động.
Một tuần vật vã với cơn sốt, hôm nay đỡ hẳn, nhưng
cái cổ họng vẫn còn khó chịu, không nuốt được nước bọt. Vẫn khó chịu.
Đọc báo thấy ở Nga nhiệt độ nhiều nơi dưới 50 độ
âm. Quê thằng bạn cùng phòng ở Tươi Va vùng Siberia giờ cũng đã âm 40. 45 người
chết, lạnh nhất trong vòng 70 năm trở lại đây… Toàn những thong tin như thế trên
các báo vào ngày tận thế. Một đứa bạn la ó trên facebook, đang ngồi học, kí túc
xá tựng dưng mất điện, nó tưởng tận thế…
Mấy ngày rồi không ra ngoài trời, không ra khỏi
phòng luôn. Vì lạnh quá, một phần muốn cho khỏi ốm hẳn, muốn cho cái cổ họng nó
trở lại bình thường, phần khác ở nhà cho lành, ngày tận thế cũng có lắm thằng tận
thế thật. Ở nước Nga không biết ra sao.
Mùa đông thứ ba, dự định làm vài bộ ảnh. Chẳng
năm nào được bổ ảnh mùa đông ra hồn. Năm nay lại lăn ra ốm, trời thì lạnh căm căm.
Ra đường chụp ảnh giờ này khác nào tự sát. Lại gác lại kế hoạch.
Cũng không sao, ở nhà ôn thi, mần tiếng Nga và
mấy cái bài dịch cho nó xong. Cũng qua ngày tận thế, rồi cũng hết những xôn xao
xung quanh mình, mình thì chẳng quan tâm. Sống hay chết thì có khác gì nhau.