Sự xảo quyệt của lý trí
Хитрость разума
Mai K Đa dịch từ tiếng Nga
Theo Hegel, chân lý của tồn tại đã có trong thế giới ngay từ
đầu, nhưng dưới hình thức không rõ ràng, tựa như một dự án vẫn chưa được hiện
thực hóa, dự án mà trong trò chơi biện chứng đối tượng hóa và giải đối tượng
hóa, nó sẽ dần dần được hiện thực hóa và nhờ vào sự hiện thực hóa này, nó sẽ được
nhận thức.
Trong
trường hợp này, thế giới đối tượng được hiểu như là một sản phẩm thứ yếu (phụ)
của (sự) tự phát triển của nhận thức, giống như một tạo tác (giả tượng) chỉ cần
thiết khi mà nhìn chăm chú vào nó, Tinh thần Thế giới sẽ hoàn toàn nắm lấy được
nội dung của chính nó. Trong hệ thống biện chứng của Hegel, tự nhiên và lịch sử
bị tước mất những giá trị riêng và bị biến thành một phương tiện, thành tấm
gương của tinh thần, ở đó không có một cái gì mà không được phản ánh trong hình
ảnh của ý niệm tuyệt đối.
Nhưng đối với chúng ta, giống như Alice trong chính tấm
gương, những hình ảnh này là hiện thực khách quan thực sự duy nhất. Và chúng ta
sống trong nó, trải qua đau khổ và niềm vui, thất vọng và thích thú, chúng ta cố
gắng nhận thức và thay đổi hiện thực này và tin rằng chúng ta đang giải quyết
các vấn đề của chính mình.
Chân lý nằm ở chỗ, toàn bộ hoạt động của chúng ta trong thế
giới đối tượng (giống như chính thế giới nói chung) không khác gì khả năng hiện
thực hóa của hoạt động nhận thức của Tinh thần Thế giới, tinh thần mà hoàn toàn
thờ ơ với thế giới đối tượng (trong đó có chúng ta). Nó không quan tâm đến những
bất tiện mà chúng ta đang trải qua, bởi vì, nhiệm vụ chính của nó không phải là
cải tạo thế giới đối tượng, mà là nhận thức nội dung bên trong của nó. Và sự tồn
tại của chúng ta chỉ cần thiết trong chừng mực mà bằng hoạt động của mình,
chúng ta giúp chuyển dịch nội dung này từ dạng kín sang dạng mở.
Vì vậy, trong thực tiễn lịch sử của mình, con người theo đuổi
không phải những mục đích của chính mình, mà là những mục đích xa lạ, đóng vai
trò như một vật liệu thử nghiệm, một công cụ mà lý trí phổ quát sử dụng để làm
sáng rõ những nội dung của chính nó. “Sự xảo quyệt của lý trí” thể hiện ở chỗ,
khi tiến hành thử nghiệm, nó cho phép các đối tượng (kể cả con người) tác động
lẫn nhau và trở nên kiệt quệ trong chính sự tương tác này, tuy vậy, nó theo đuổi
những mục đích riêng của nó, và trong cuộc thử nghiệm này, lý trí thế giới có
quyền lãng phí và tàn nhẫn.
Trong chừng mực nào đó, theo Hegel, tồn tại đồng nhất với tư
duy, nó sở hữu một bản chất logic và sự phát triển của nó phụ thuộc vào các
nguyên tắc phổ quát của logic học. Mỗi một trạng thái mới của nó là một hệ quả
logic của cái trước đó, có nghĩa là nó xuất hiện một cách hợp logic, và do đó,
nó là tất yếu. Cho nên, hiện thực trong toàn bộ những biểu hiện của nó hiện ra
với tư cách là cái tất yếu. Tuy nhiên, để có được tính cân đối về mặt logic, thế
giới của Hegel trở nên phi nhân tính. Điều này, nói một cách nghiêm túc, thế giới
của cái cần thiết và cái phổ quát, thế giới của các quá trình toàn cầu và phong
trào đại chúng, thế giới “của các đường phát triển chính”, trong chúng những
đau khổ và mối quan tâm của con người cá nhân bị đánh mất và trông có vẻ nhỏ và
không đáng kể. Tinh thần thế giới sử dụng con người và toàn bộ các dân tộc cho
những mục đích của nó, không hạn chế phí tổn, vì rằng, như Hegel nói, để cho
quá trình tự phát triển của tinh thần, “nguyên liệu con người là đủ”.
- Liên hệ: Hồng Phượng
- Phone/Zalo: 0964 760 502
- Email: hongphuongstore@yahoo.com
- Website: www.hongphuong.net
Nơi mua sắm tin cậy cho bạn và gia đình!